Ngày xửa ngày xưa, có một ngôi làng nọ nằm tại một mảnh đất xa xôi. Ngôi làng này có một truyền thống lạ lùng đó là: tất cả người dân ở đây sẽ được đặt tên theo phẩm chất chính từ ngày thơ ấu của và sẽ theo họ cả đời.
Ở ngôi làng này có một ông già tên Woodsman Tốt Bụng, ông luôn giang tay giúp đỡ tất cả mọi người. Một người đàn ông tên là Cook Rộng Lượng, luôn chia sẻ thức ăn với những kẻ nghèo khổ và đói khát, cả người lẫn thú vật. Và ngôi làng này cũng là nơi ở của một cặp vợ chồng có tên là Danh Giá và Dịu Dàng. Một ngày nọ, Dịu Dàng sinh được 3 cậu con trai có những lọn tóc xoăn màu nâu rạng ngời. Ban đầu bọn trẻ chưa có tên đâu, vì đương nhiên là em bé sẽ được đặt tên khi đến thời điểm thích hợp. Ở thời điểm hiện tại, mọi người gọi 3 đứa trẻ bằng Một, Hai và Ba. Và đây là câu chuyện và ba đứa trẻ ấy.
DẤU THỜI GIAN:
Sợ hãi, Tham Lam và Trống Rỗng 0:41
Danh Giá và Dịu Dàng đã quyết định làm gì 2:41
Không còn cách nào để chạy thoát… 4:14
Những điều kỳ lạ xuất hiện trong rừng sâu 5:48
Sợ Hãi, Tham Lam và Trống Rỗng đã về nhà như thế nào 6:41
#chuyệncảmđộng #câuchuyệnxúcđộng #soisáng
TÓM TẮT:
– Bốn năm trôi qua, tính cách của những đứa trẻ đã dần bộc lộ. Nhưng những đặc điểm mà bọn trẻ thể hiện ra không tốt đẹp chút nào. Danh Giá cảm thấy lo lắng, nhưng cho rằng lý do đó là bọn trẻ còn nhỏ.
– Số Ba thường rất Sợ Hãi, nhưng lại ngại không muốn thể hiện điều này, vì thế cậu bé thích dọa dẫm người khác. Tên của cậu bé là Sợ Hãi.
– Số Hai thích giúp đỡ người khác, nhưng sẽ chẳng làm điều gì nếu không có tiền công. Cậu thấy rằng những hành động tốt đẹp cần được trả công. Và tên của cậu là Tham Lam.
– Số một chẳng ác độc, hay tốt bụng cũng không tham lam lẫn rộng lượng. Bố mẹ của cậu thở dài đau buồn và đặt tên cho con họ là Trống Rỗng.
– Một ngày nọ, Dịu Dàng nhẹ nhàng gọi 3 đứa trẻ dậy và bảo chúng mặc đồ và mang theo một vài thứ, cùng lúc đó, cô đã đặt thêm đồ ăn vào túi của chúng.
– Dịu Dàng cầm đèn dẫn các con trai của mình đi đọc theo con đường của những người tiều phu. Tại bìa rừng, cô dừng bước và quay lại rồi nghiêm khắc bảo 3 đứa trẻ đi theo cô và không được quẹo vào đâu cả, nếu không chúng sẽ lạc.
– Cuối cùng thì họ cũng đến một khoảng rừng thưa, và đó chính là lúc mặt trăng nằm ngay đỉnh đầu và phủ ánh sáng bàng bạc của mình lên mọi vật. Cả ba ngẩng đầu lên để nhìn thiên thể này, và khi cúi mắt xuống, mẹ chúng đã chẳng còn ở đó.
– Cuối cùng, sau vài giờ chúng quay lại điểm ban đầu. Đó là lúc những đứa trẻ này nhận ra rằng chúng đã bị bỏ rơi mà chẳng có cơ hội trốn thoát mãi mãi.
– Mười hai năm trôi qua. Trong khoảng thời gian đó, Dịu Dàng và Danh Giá đã trở thành cha mẹ của ba cô con gái. Họ vẫn rất nhớ 3 đứa con trai trong rừng, nhưng họ vô cùng yêu thương 3 người con gái của mình: Tinh Nghịch, Công Bằng, và Sáng Suốt.
– Nhưng rồi, những hiện tượng lạ bắt đầu xảy ra tại rừng sâu. Những người đi vào rừng đều nghe thấy tiếng động rùng rợn, như tiếng gầm của quái vật hoặc tiếng vuốt cào lên gỗ. Những người có gan đi vào khu rừng đều mất đi những vật quý giá của mình.
– Khi những người tốt trong làng không thể chấp nhận được điều này nữa, họ cuối cùng cũng đến nhà của Danh Giá và Dịu Dàng để xin ý kiến.
– Và rồi ba cô con gái đột nhiên đứng dậy và nói “Chúng con sẽ vào rừng!” Bố mẹ họ cố ngăn cản, nhưng các cô gái đã nhanh chóng gói ghém mọi thứ cần thiết, hôn tạm biệt Mẹ và Bố, rồi hứa rằng mình sẽ quay về sớm, và ra đi.
– Ngay khi vừa đi vào rừng, các cô gái đã nghe thấy tiếng rống và âm thanh cào cấu. Sợ Hãi bước ra khỏi khu rừng. Cậu gầm lên và vẫy cây đàn hạc bằng tay, nhưng Tinh Nghịch lại cười, nhảy lên và bắt đầu cù lét anh ta.
– Sợ Hãi ngã xuống đất và bắt đầu vừa gầm gừ vừa cười với cô bé.
– Và rồi, mọi thứ họ mang theo bắt đầu biến mất. Công Bằng tháo hết số trang sức mình còn, lấy 5 đồng xu từ chiếc ví của mình và cười rồi bỏ hết những thứ này xuống đất.
– Mắt của Tham Lam chứa đầy sự xấu hổ và rồi cậu bật khóc. Cậu trả lại số trang sức cho hai chị em ngay lúc đó.
– Người chị cả đi lại gần người anh cả, ngồi đối diện anh và họ nói chuyện.
– Họ nói chuyện với nhau ba ngày ba đêm. Người anh trai càng cố khiến lòng cô bé đau khổ bao nhiêu thì trái tim em càng rộng mở bấy nhiêu.
– Cuối cùng thì Trống Rỗng không thể chịu đựng được nữa. Anh ta đứng lên, lật nược bàn và hét vào mặt Sáng Suốt
– “Thấy không? Anh không Trống Rỗng như anh tưởng đâu.” Trống Rỗng đứng chôn chân vì ngờ, anh nhìn bàn tay run rẩy của mình và nhìn lại Sáng Suốt, rồi nắm lấy tay vô bé. Thế là hai anh em bước ra, và hướng về phía nhà họ.
Âm nhạc của Epidemic Sound https://www.epidemicsound.com/
Tài liệu chứng khoán (hình ảnh, cảnh quay và khác):
https://www.depositphotos.com
https://www.shutterstock.com
https://www.eastnews.ru
Đăng ký Soi Sáng https://bit.ly/2TPVZhq
5 PHÚT THỦ CÔNG https://bit.ly/2F0If0m
123GO! https://bit.ly/2m3P6y2
CHUYỆN KỂ CÓ THẬT https://bit.ly/2kkDoP7
Nguồn: Yourtube Soi Sáng
Câu trả lời mới